Trang thơ Văn nghệ Thái Nguyên trân trọng giới thiệu một số gương mặt thơ hiện đại của vùng Việt Bắc – không gian văn hóa giàu bản sắc, thấm đẫm các giá trị lịch sử và chiều sâu nội cảm con người. Nguyễn Bình Phương, Nguyễn Kiến Thọ, Phùng Thị Hương Ly, Hoàng Chiến Thắng, Thèn Hương, Cao Xuân Thái, Ngô Bá Hòa, Hàn Thanh Duy, mỗi người một phong cách, một thế giới thi ca riêng biệt – đã góp phần làm nên một bức tranh thơ đa thanh sắc.
Từ chất suy tưởng lặng sâu và tinh tế của Nguyễn Bình Phương, nét hồn nhiên đầy triết lý trong thơ Nguyễn Kiến Thọ đến tiếng nói nữ tính, đậm đà bản sắc của Phùng Thị Hương Ly, vẻ đẹp biên cương hùng vĩ trong thơ Cao Xuân Thái, hay âm điệu dân tộc ngân vang trong lời sli, lời ru của Ngô Bá Hòa. Hàn Thanh Duy da diết trong tình yêu, Hoàng Chiến Thắng dồn nén những chuyển động nội tâm qua ký ức sống động về một đời người miền núi, còn Thèn Hương mộc mạc, trong trẻo như chính những điệu múa dân gian, những lời Sình Ca mộc mạc mà quyến rũ.
Dù khác biệt về thi pháp nhưng tất cả họ đều chung dòng mạch cảm xúc Việt Bắc – nơi thi ca trở thành tiếng nói của căn cước văn hóa, của ký ức và khát vọng sống nhân hậu, bền bỉ giữa thời đại hôm nay.
(Nhà thơ Nguyễn Thúy Quỳnh chọn và giới thiệu)
Nguyễn Bình Phương
Không phân biệt
Không phân biệt cánh chim và cánh cửa
Dĩ nhiên, không phân biệt
Ánh ban mai với chiều tà, anh
Lanh canh ống kim loại mòn, gió đã thổi
Từ non cao dáng khoan hòa
Từ bãi phù sa
Sông như người đi bụi
Mang khuôn mặt phớt đời qua phố
Bao ghềnh thác lãng quên
Chỉ giữ lại một lời mảnh dẻ
Không phân biệt trời xanh mái nhựa xanh
Em với manơcanh cùng lạnh
Làm sao mà phân biệt
Những cây những lá và những nước
Đang rì rầm gọi ta
Chạy mệt nhoài trên cao nguyên Đồng Văn, kia
Đá xám, áo đen, ngựa đỏ
Nòng súng săn bất ngờ kéo vút lên
Rồi nhòe dần trong kỷ niệm
Không phân biệt
Không phân biệt
Ngủ bên ngoài mái hiên hay ngủ trong lòng mẹ
Đâu cũng là giấc mơ
Đan vào nhau tất cả mọi hình hài, nhưng hơi thở
Dĩ nhiên, mãi mãi chẳng bao giờ pha trộn
Và ta nhìn nghiêng mi mắt ướt
Có chút gì khác chăng?
Nguyễn Kiến Thọ
Cùng chú chim sâu
Kìa con chim sâu lách chách dưới vườn
kêu như lần đầu lạc mẹ
như lần đầu xa mẹ
lần đầu đắm vào thế giới của sắc hương
Tiếng lách chách như ngạc nhiên
như trầm trồ
tiếng lách chách trong veo hồn nhiên như cỏ
khu vườn trở thành dãy phố
của chú chim sâu
Này chú chim sâu
hãy lách chách nữa đi
cứ hồn nhiên thế
đời có bao nhiêu
sau những đắm say là mộng mị trăm chiều
những cạm bẫy mơ hồ rình rập
rồi sẽ già thôi
tiếng hồn nhiên là những tiếng đầu đời
trước khi đắm chìm vào dâu bể
Này chú chim sâu
đừng nghĩ về điều đó nhé
vui được cứ vui đi
làm trẻ con là khoái nhất
người lớn vội làm gì
thế giới đầy những bí mật
thế giới đo bằng được - mất
chưa đắn đo gì thì cứ hồn nhiên
Giá mà ta đổi được tiếng lách chách kia
bằng của cải này
bằng tuổi tác này
bằng niềm vui và nỗi đau này
ta gọi là hạnh phúc
Này chú chim…
Tiếng lách chách đâu rồi?
Cao Xuân Thái
Sơn Vĩ ngang trời
Xuống chín thang
Gặp Nho Quế thác ghềnh
Lại khúc khuỷu dốc đèo Sơn Vĩ
Tà Ngày, Phìn Lò…ngang trời gió hú
Ngô trổ cờ phấp phới dọc đường biên
Một quăng dao mà thăm thẳm vậy em
Mây viễn xứ như dòng sông chảy mãi
Nắng hong hanh thắm lên màu hoa cải
Gió lạnh lùng chấp chới cánh thiên di
Điểm cực Đông * bên cột mốc đi về
Thương vùng đất đồng bào tôi bám trụ
Yêu mái trường đơn sơ tre nứa
Chiều một mình em xuống suối tìm rau
Ngày sương sa thầm nhắc về nhau
Cây bén rễ trên đất cằn sỏi đá
Nhân hậu, bao dung miền quê Sơn Vĩ
Ý chí con người bạt núi dựng biên cương
Núi không che khuất bóng người thương
Xa xôi đấy mà thân gần ruột thịt
Một dải non cao, một miền đất nước
Ngút ngàn xanh – Sơn Vĩ ngang trời…
(*) Cột mốc 485, điểm cực đông tỉnh Hà Giang, (nay sáp nhập với tỉnh Tuyên Quang thành tỉnh Tuyên Quang) vắt ngang bờ rào đất, phân chia lãnh thổ Việt Nam – Trung Quốc
Hoàng Chiến Thắng
Ngày cha về mường Đẳm (*)
Bếp lửa vuông cha đặt giữa nhà
Từng câu chuyện từ đây theo bà truyền sang mẹ
Chuyện củ nâu quả khế
Rồi chuyện Lương Nhân chôn vợ trên lưng
Cầu thang chín bậc
Ba bước tới sân
Bảy bước chạm sàn còn nghe con lợn dúi rơm trong loỏng
Con gà tàn đêm thức gọi mẹ đi đồng
Ngôi nhà cha đo bằng
năm mươi mốt bước chân
Mùi hăng hắng rạ rơm khói bếp
Mùi của đất
Mùi ngai ngái đồng xa
Ngôi nhà chật kín tháng ba
Những dây bánh vắt qua tháng bảy
Tiếng lượn slương cuối ngày còn đợi
Hôm chị theo chồng
Ngôi nhà mảnh hơn tàu lá dong
Ngày cha về mường Đẳm.(*)
(*)Đẳm: Theo chiết tự Tày có nghĩa là tổ tiên.
Ngô Bá Hòa
Lời chưa hát
Câu Sli xanh bóng mây trời
trời buông sợi nhớ…
mắt người hát sli
Nhì à* thả gió cuốn đi
soong hao* níu lại…
bờ mi hoa tình
Áo chàm xanh hết phận mình
đường kim nhức nhói…
dáng hình tay khâu
Lời chưa hát xát tim đau
câu Sli buôn buốt…
bờ lau trắng chiều
Núi rừng hoang vắng mùa yêu
bản xa sương cuốn…
cô liêu giữa đời
Câu Sli xanh bóng mây trời
lời chưa kịp hát…
lòng người đã xa.
(*): câu mở đầu làn điệu Sli.
Phùng Thị Hương Ly
Thổ cẩm
Ứ noọng nòn, nòn đắc nòn đí…
Mẹ nối những sắc màu trong từng sợi chỉ
Con muồm muỗm cánh xanh cánh tím
Bay về trong lời ru chập chờn địu vải
Hoa thàn mát thơm cùng giọt nắng
Con ong học đàn Tính với bà
Con tôm con tép mê mải chơi xa
Cây phjắc mạ nói với cha những mùa măng đắng
Mỗi đường thêu đi ra từ ý nghĩ của mẹ
Ngàn năm Phja Khao
Sông Cầu đa mang điều gì ắng lặng
Ngấn nước thấm mát luống cày xanh mùa ngũ cốc
Chị hái mác hủ đựng đầy mũ vải
Lẫm chẫm gót mật
Mặt trời hồng đỏ trên tay
Ta nói với nhau bằng tiếng Tày
Áo chàm xanh tình tự
Chiều chiều bầy cá nhỏ
Rủ nhau về bên suối nghe câu Phong Slư
Ta đã đi bản gần bản xa đầu non cuối bể
Con đường như là sợi chỉ
Đi mãi vẫn chưa hết nét thổ cẩm mẹ thêu
Lời ru ứ noọng nòn còn vương trong mắt vải
Cây vông đỏ khung trời ngút mắt
Con đường là sợi chỉ
Sợi chỉ dẫn ta đến bông hoa trên tấm khăn thổ cẩm của mẹ…
Thèn Hương
Vũ điệu Cao Lan
Anh đệm trống sành
cho em hát
lời Sình Ca vang vang hòa vào gió đồng bát ngát
Dù ai cho bạc cho vàng
chẳng bằng trông thấy mặt chàng hôm nay...
anh nổi trống sành
cho em múa
điệu Chim gâu, Xúc tép, Cầu mùa
say mê dõi theo từng bước chân em nhịp nhàng thanh thoát
cổ tay em tròn trịa trắng ngần
ánh mắt xanh xanh màu lá
đôi môi hồng hồng tươi như hoa
vũ điệu Cao Lan
bay bay trong tiếng trống hoan ca
anh không biết nói lời đường mật
chỉ biết
Anh gặp nàng rồi nàng gặp anh
giống như cá chép gặp ao lớn
cá chép vào ao ăn báu vật
đôi ta gặp mặt sắm giường chung
anh không để tình mình buồn
như nàng Lưu Ba thuở ấy
ơi em
múa hát để chào đón Thần linh
cầu mùa màng bội thu
tiếng trống sành, câu Sình Ca hóa lời ru
vút lên tận cõi trời
hòa vào cõi đất.
----
Trích khúc Giao duyên của người Cao Lan. Chim gâu, Xúc tép, Cầu mùa: Tên những điệu múa nổi tiếng của dân tộc Cao Lan. Nàng Lưu Ba: Bà tổ của làn điệu Sình Ca, nàng không lấy được người mình yêu nên nhớ thương, hát cho đến chết.
Hàn Thanh Duy
Thèm
Ủ hết cả mùa trăng không nảy được mầm
Tôi đem hạt tình yêu gieo vào dông bão
Hạt chuyển mình nở bung những chồi non tươi tắn
Ồ là vậy
Thì ra tình yêu thì cần phải cho đi
Ủ hết cả mùa trăng nỗi đau biệt ly
Tôi đem thả tất thảy vào cơn bão
Nỗi đau lên men
thành thứ rượu rừng chuếnh choáng
Càng cố gắng quăng đi
lòng càng chất thêm đầy
Ủ hết cả mùa trăng nỗi buồn giăng kín đêm nay
Ủ cả nỗi nhớ
từng hồi chích vào tim đau nhức
Ủ cả tháng tư dài như mái tóc
Ủ cả giấc mơ nhìn lén em cười
Tôi ủ cả đất trời
Nhưng thèm sao
vòng tay nhỏ ủ tôi.







Thông tin bạn đọc
Đóng Lưu thông tin